Du học sinh HYP: Những trải nghiệm đầu tiên tại Đài Loan

Cùng lắng nghe những chia sẻ của một trong những bạn Du học sinh HYP xuất sắc trong kỳ mùa xuân 2017 này các bạn nhé!

Thành phố Cao Hùng, Đài Loan chào đón tôi bằng những ngày nắng đẹp, không khí trong lành và những con người thật tử tế. Một cảm giác thật khó để diễn tả…!

Nhớ lại lúc chia tay gia đình ở sân bay, trong lòng tôi có biết bao cảm xúc trộn rộn: nhớ nhung, lo lắng, hồi hộp và cả những hy vọng về tương lai phía trước. Chỉ khi đặt chân đến Cao Hùng, tôi mới hoàn toàn tin tưởng vào quyết định của mình, đến một nơi xa rồi trở thành “bà Tiến sỹ”. Tuy còn mệt mỏi sau chuyến bay, chưa quen múi giờ nhưng tinh thần lại rất hứng khởi và sẵn sàng để bắt đầu hành trình của một cô nghiên cứu sinh dùi mài kinh sử, một cuộc sống mới tại hòn đảo xinh đẹp “Formosa”.

Xem thêm: Tuyển sinh học bổng du học Đài Loan 2019 – khóa tháng 2 và tháng 9

Xem thêm: Những nét văn hóa mà bạn chỉ có thể bắt gặp ở Đài Loan

Cao Hùng, nơi mà nữ sĩ Quỳnh Dao của xứ Đài đã mô tả trong một cuốn tiểu thuyết của bà cách đây gần 40 năm là một “bến cảng quạnh hiu”. Giờ đây, Cao Hùng là trung tâm công nghiệp lớn nhất, sôi động nhất của đảo Đài Loan. Thành phố Cao Hùng vừa cổ kính vừa hiện đại, vừa năng động nhưng cũng dịu dàng e ấp ẩn dấu nhiều nét quyến rũ như một phụ nữ đẹp mà không cần phô trương. Cao Hùng không khác mấy so với Việt Nam, giá cả đồ ăn hay đồ dùng sinh hoạt rất bình dân, bởi vậy tôi gần như không gặp khó khăn để làm quen với cuộc sống nơi đây. Đặc biệt, đây là thiên đường của trà sữa, vị trà thơm ngậy, trân châu dẻo, cứ 5m lại thấy một hàng trà sữa mà giá thì rẻ vô cùng, khoảng 45 tân đài tệ (khoảng 31 nghìn VNĐ) cho 1 cốc size medium (mà ở Việt Nam là size bự).
 
Do một thời là trung tâm tập trung nhiều dây chuyền sản xuất, chế biến công nghiệp, vì vậy ô nhiễm môi trường là vấn nạn đáng lo ngại ở Cao Hùng, thế nhưng 1 tuần sống tại đây, tôi vẫn cảm nhận được không khí trong lành, đường phố sạch sẽ, thông thoáng, xe cộ lưu thông trong trật tự, ít khi thấy tắc đường kể cả giờ cao điểm. Từ sân bay Cao Hùng, đi bộ khoảng 200m ra bến tàu điện ngầm, chọn chặng về R11 (Kaohsiung Main Station) trạm trung chuyển mọi tuyến đi tại Cao Hùng, sau đó bắt xe buýt R30A mất khoảng 45-60 phút, tôi đã có mặt tại National Kaohsiung University of Applied Sciences (KUAS). Ngôi trường tôi học nằm ngay ở trung tâm thành phố, Đại học Quốc Gia Khoa học Ứng dụng Cao Hùng, trường Đại học xếp hạng top đầu tại Đài Loan và đã có bề dày phát triển 54 năm với nhiều thành tựu đáng nể. Chắc chắn, trở thành sinh viên của KUAS là niềm tự hào và vinh dự rất lớn trong cuộc đời của tôi.
 KUAS University

Đài Loan dành sự quan tâm đặc biệt đến giáo dục và phát triển con người, những ai học tiến sỹ đều được ưu ái và trân trọng, đặc biệt là những sinh viên quốc tế. Tới đây, tôi được trường hướng dẫn rất nhiệt tình từ các thủ tục giấy tờ, ký túc xá, chọn môn học và các dịch vụ tiện ích. Điều khiến tôi an tâm khi sống tại Đài Loan có lẽ là cách đối đãi và ứng xử của mọi người với nhau. Dịu dàng, lịch sự, không vồn vã nhưng rất chu đáo, bu ke qi (không có gì) và It’s my pleasure luôn là câu cửa miệng của người dân Taiwan.

Những ngày đầu, có nhiều thứ phải chuẩn bị khiến sự trống trải, hụt hẫng, cô đơn, buồn bã dường như bị quên lãng. Tôi đã cười rất nhiều khi làm quen nhiều bạn mới, những cô bạn cùng phòng đáng yêu, những người thầy tận tâm và cả sự háo hức về những điều mới lạ. Người ta vẫn nói những gương mặt tươi cười không có nghĩa là không tồn tại nỗi buồn, điều đó nghĩa là họ có khả năng để kiềm chế nó mà thôi.

Tối hôm qua, khi mọi thứ đã ổn định, tôi mới thấy trống trải, nhớ nhà da diết dù ngày nào cũng facetime nói chuyện đủ kiểu với bố mẹ, các chị và cả đứa cháu đang học lớp 1. May mắn khi lần đầu tiên sang Taiwan, tôi có một người bạn đồng hành nên mọi thử trở nên dễ dàng hơn. Bữa cơm cuối với người bạn đồng hành diễn ra nhanh chóng để nhường thời gian cho những tâm sự và dặn dò. Nhớ đến câu của Mahatma Gandhi, Không có lời tạm biệt, cho dù bạn đang ở đâu, bạn cũng ở trong trái tim tôi. Chia tay nhau, ngoảnh nhìn chiếc xe đi xa tít, trở về phòng ký túc xá, đi bộ một mình trên con đường dài ở sân trường, đông người qua lại, tôi đã khóc, khóc như một đứa trẻ, những giọt nước mắt đầu tiên trên miền đất mới.

Hôm nay nước mắt chính là ngôn ngữ trầm lặng của nỗi buồn. Tự dặn lòng phải mạnh mẽ, phải bản lĩnh như những gì vốn có. Ngày mai, tôi sẽ chỉ khóc thêm 1 lần nữa thôi, đó là vào ngày thành danh trở vềquê hương. Hy vọng mọi thứ sẽ suôn sẻ và tốt đẹp, bởi đi là để trở về….

Đi thật xa để trở về
Đi thật xa để trở về
Có 1 nơi để trở về đi đi để trở về…

Cuộc đời thật đẹp khi được đi muôn nơi xa xôi rộng lớn
Nhưng ta vẫn có nơi để trở về sau mỗi chuyến đi
Điều kì diệu là con người ta đi xa hơn để trưởng thành hơn
Không quên mang theo bên cạnh hành trang nỗi nhớ gia đình…

Cùng xem lại một số hình ảnh của bạn Lê Anh Phương gửi về từ Đài Loan xinh đẹp nhé!

Bài viết liên quan